Mười hai giờ mỗi tuần về phía Bắc
Mỗi thứ Ba, khi mặt trời mới sáng, tôi sẽ lên một chiếc xe chạy trên con đường phố phố, về phía Bắc. Nó không phải là một cuộc hành trình ngẫu nhiên, cũng không phải là một cuộc đám cưới hấp dẫn. Nó chỉ đơn giản là một cuộc sống bình thường, một cuộc sống mà tôi đã chọn và yêu thích.
Mỗi thứ Ba, khi đồng hồ chớp mười hai giờ, tôi sẽ đứng dậy từ giường, lấy một chiếc túi xách nhỏ, bỏ ra khỏi cửa nhà. Con đường phố phố không xa, nhưng tôi thích đi bộ. Khi đi bộ, tôi có thể cảm nhận được những thứ khác không thể cảm nhận được khi ngồi trên xe. Cảm giác của đường phố, âm thanh của phố phố, hương vị của bánh mì... tất cả những thứ này đều khiến tôi thích thú.
Trên con đường phố phố, tôi sẽ đi theo một con đường mơ hồng mà tôi đã chọn. Nó không phải là con đường mơ hồng rộng rãi, cũng không phải là con đường mơ hồng đầy đúc đúc. Nó chỉ đơn giản là một con đường mơ hồng nhỏ, nhưng nó dẫn tôi đến một nơi đặc biệt - nơi tôi muốn tới.
Trên con đường mơ hồng này, tôi sẽ gặp rất nhiều người. Có những người đi bộ như tôi, có những người chạy xe đạp xe, còn có những người lái xe ô tô. Mọi người đều đi theo mục đích riêng của họ, nhưng chúng ta lại gặp nhau trên con đường này. Có thể chúng ta sẽ nói chuyện chút chút, hay chỉ đơn giản là mỉm cười và nói chào. Những khoảnh khắc như vậy khiến tôi cảm thấy ấm áp và thân thiện với thế giới.
Trong quá trình đi bộ, tôi cũng sẽ thấy rất nhiều cảnh tượng thú vị. Có những cảnh tượng như phố phố cổ điển hình, có những cảnh tượng như tòa nhà hiện đại, còn có những cảnh tượng như cây cối xanh mát. Những cảnh tượng như vậy khiến tôi cảm thấy thế giới rộng lớn và đa dạng.
Mỗi thứ Ba, khi đến nơi đích, tôi sẽ dừng lại và ngắm nhìn khung cảnh trước mắt. Nó không phải là một khung cảnh đặc biệt đẹp, nhưng nó mang đến cho tôi cảm giác bình tĩnh và thoải mái. Tôi sẽ ngồi lại trên bờ bên ngoài con phố phố, lấy ra túi xách nhỏ mà tôi mang theo và ăn một chiếc bánh mì. Bánh mì không phải là loại đặc biệt ngon, nhưng khi ăn trong môi trường này, nó lại trở nên đặc biệt ngon.
Trong lúc ăn bánh mì, tôi cũng sẽ nghe những tiếng hát và tiếng cười của mọi người xung quanh. Có tiếng hát hát ca hát kịch của đàn ông già tuổi, có tiếng cười vui vẻ của cô gái trẻ tuổi, còn có tiếng nói chuyện bình thường của các gia đình. Những tiếng hát và tiếng cười như vậy khiến tôi cảm thấy thế giới thật sự sống động và sinh động.
Mỗi thứ Ba, khi ăn xong bánh mì, tôi sẽ bắt đầu trở về nhà. Con đường phố phố không xa, nhưng tôi lại thích đi bộ trở về nhà. Khi đi bộ trở về nhà, tôi có thể ngắm nhìn lại những cảnh tượng đã qua. Có cảnh tượng như phố phố cổ điển hình, có cảnh tượng như tòa nhà hiện đại, còn có cảnh tượng như cây cối xanh mát. Những cảnh tượng như vậy khiến tôi cảm thấy thế giới thật sự đa dạng và phong tương.
Mỗi thứ Ba, khi trở về nhà, tôi sẽ dừng lại trước cửa nhà và nhìn lại một lần nữa. Cửa nhà không phải là cửa nhà đặc biệt đẹp, nhưng nó là nơi ấm áp và an toàn cho tôi. Khi nhìn vào cửa nhà này, tôi sẽ cảm thấy bình tĩnh và an ủa.
Mỗi thứ Ba về phía Bắc, không phải là một cuộc hành trình ngẫu nhiên hay một cuộc đám cưới hấp dẫn. Nó chỉ đơn giản là một cuộc sống bình thường mà tôi đã chọn và yêu thích. Trong quá trình đi bộ trên con đường phố phố này, tôi đã biết được nhiều điều về chính mình và thế giới xung quanh mình. Tôi đã biết được sự bình tĩnh và an ủa của cuộc sống bình thường, cũng như sự đa dạng và phong tương của thế giới xung quanh mình.
Mỗi thứ Ba về phía Bắc, cũng chính là vì sự bình tĩnh và an ủa của cuộc sống bình thường này mà tôi có thể tiếp tục đi tiếp tục yêu thích nó. Dù cuộc sống bình thường này có thể đơn giản đến mức nào đó trông trùng trọc trọc, nhưng nó lại mang đến cho tôi cảm giác bình tĩnh và thoải mái mà không thể nào thay thế được. Vì vậy mỗi thứ Ba về phía Bắc sẽ tiếp tục là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.